Nguyên Đỗ

Tâm Hồn Dễ Vỡ


Chúng ta là những sinh linh mỏng mảnh
Một cơn mê, một luồng gió cuồng quay
Dễ thổi đi, lạc đường chính nẻo ngay
Mọi góc rẽ Thượng Đế hằng phù trợ


Chúng ta là những tâm hồn dễ vỡ
Một ngoảnh đi, một lời sắc, cấu đau
Hãy nhớ xưa lạc lõng giữa vườn dầu
Thầy Chí Thánh cũng gần như tuyệt vọng
 
Hãy đốt lên những que diêm hy vọng
Sưởi đời nhau qua thử thách gian truân
Con người ta ai chẳng có một lần
Thấy u tối, bị bỏ rơi, quên lãng
 
Chúng ta là những con người tìm ánh sáng
Đêm đen dài rồi cũng tới bình minh
Chúa Thánh Linh hằng dẫn dắt đưa mình
Trở về lại con đường nên thánh đức 
  


 

Được bạn: HB - 21.11.2006 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tâm Hồn Dễ Vỡ"